1. Họ hàng
dây mơ rễ mà thật là mệt..đông con cháu quá, đâm ra chuyện kết hôn thành ra rắc rối.
Nào là: sui gia ko xứng tuổi, họ bên vợ, họ bên chồng, lấy nhau rồi lại ko biết xưng hô thế nào cho phải phép
nhưng mà yêu nhau rồi ko lẽ lại chia tay vì lí do dây mơ đó?
Rồi thì người lớn tuổi hơn gọi người bé hơn là chị (điển hình như mình, chả dám gọi em xưng chị luôn á chứ LOL)
Nhiều lúc nghĩ cứ như tiếng Anh thế mà lại hay, you and me. xong!
2. Chuyện lấy chồng
Ai cũng nhìn bề ngoài tưởng hạnh phúc lắm, nhưng trong chăn mới biết chăn có rận
Mỗi nhà mỗi cảnh
Một người con gái khi đã xuất giá theo chồng về làm dâu, thì từ lúc đó họ đã trở thành con gái của nhà khác rồi, nhưng lại ko đc đối xử như con gái. Ai may mắn lấy được người chồng thương yêu bênh vực vợ thì may ra còn đỡ. Chứ nếu vừa chịu sự hắt hủi của gia đình chồng, vừa ko đc chồng bênh - người duy nhất gần gũi trong cái gia đình xa lạ ấy- thì quả là đau khổ biết bao.
Người chồng đáng lẽ phải là người lắng nghe, bao bọc và bênh vực cho vợ mỗi lần bị mẹ vô lý khiển trách. Rồi cùng nhau vượt qua những lúc khó khăn, tâm sự, chia sẻ những nỗi niềm trong cuộc sống, có cùng chung lý tưởng và tầm nhìn. Như vậy thì dù gia đình chồng có làm khó, người làm dâu vẫn có sức mạnh để vượt qua.
Nghĩ mà thấy thương cho cô em họ của tôi. Nhưng làm gì được bây giờ? chỉ còn cách mạnh mẽ mà chịu đựng và đấu tranh vì con cái thôi. Khổ thân! hơn mình có 1t nhưng đã phải chịu nhiều sóng gió.
Lẽ ra cái tuổi ấy vẫn còn tự do, trẻ trung phơi phới, nói cười vô tư... thay cho những lo toan và phiền muộn.
Nhưng cái gì rồi cũng phải đến. Tới tuổi thì phải lấy chồng thôi
Cuộc sống hôn nhân đâu chỉ toàn màu hồng.
Như người mẹ của mình, cũng đã phải chịu biết bao đau khổ để duy trì một gia đình
3. Tôi lấy chồng thì sao nhỉ?
Khi nghe những câu chuyện của những gia đình khác, mình toàn tự nhủ: trời nếu là mình thì mình đã vùng lên đấu tranh, bỏ đi, li dị ...v..v
Ngẫm lại thì những cách làm đó thật là vô trách nhiệm. Mình đã lựa chọn con đường đó thì mình phải có trách nhiệm tới cùng. Gặp khó là bỏ, chán chường là buông xuôi... nó chỉ thể hiện sự yếu đuối và nhút nhát của chính bản thân mình mà thôi.
Ko biết người chồng tương lai của mình ra sao nhỉ? Liệu mình có thể làm một người con dâu, một người vợ tốt ko? Dù sao thì mỉnh vẫn mong có thể có một người chồng tốt, đồng điệu về tâm hồn, quan điểm sống, có thể cùng nhau chia sẻ tất cả mọi thứ.
Ước mong là vậy còn tương lai vẫn là một dấu hỏi. Nhưng hãy luôn nhớ, cuộc đời mình là do mình làm chủ, do mình quyết định.
Xin Chúa hãy luôn soi sáng hướng dẫn để con có thể đưa ra những quyết định đúng đắn, hoàn thành sứ mệnh mà Chúa trao phó cho con trong cuộc đời này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét