With The Right Person Anything Is Possible
http://thoughtcatalog.com/koty-neelis/2014/12/with-the-right-person-anything-is-possible/
A week ago I was at dinner with one of my friends I hadn’t seen in awhile. We were updating each other on the usual topics – work, life, dating, etc – when we both realized we had been almost entirely single for the entire year of 2014. ‘Almost entirely single’ meaning we had gone on some dates, made dating profiles for short periods of time, exchanged flirty texts with cute boys, maybe even had a month here or there of casual dating with someone – but nothing really stood out. Nothing worthy of pursuing a connection deeper than surface level.
Even though I contemplated the idea of pursuing relationships I ultimately chose to make other things a priority this year (work, travel). It was the first year in my 20s I didn’t have a boyfriend and honestly, I’m glad I dedicated the year to myself. I always knew how to be a good girlfriend but for once since I was in my late teens I wanted to learn how to be successfully single and on my own. My friend’s story was a little bit different. At dinner she told me why she’s single – she believes her standards are too high. She wants someone that holds a certain type of job with a high paying income and is able to offer her certain things. She feels like she’s a great catch – intelligent, beautiful, great career, funny, etc – and she wants someone who can match what she brings to the table no questions asked.
Later on after dinner I started thinking about my own standards in dating. I used to think about relationships in absolutes – it was only worth investing in someone if they fit into a particular standard or idea about the kind of person I could fall in love with. I wasn’t like my friend necessarily – I don’t really care too much about what kind of job or income my potential significant other holds but I had specific ideas on how things “should be.”
Then, recently, I went on a date of sorts with someone that stood out to me more so than anyone else has in quite a long time. He was smart, witty, creative, attractive, and most importantly he knew how to make me laugh. Realistically, neither of us are in a position to date each other right now and that’s totally okay. At least he reminded me of what that feeling is like – that moment when you’re looking at someone next to you and you’re not doing anything particularly special but you’re looking at them and you’re thinking, “we could be magnificent together.” You can visualize just how great things could really be between you. I think that’s such a special feeling and it was something I hadn’t experienced it in quite some time.
After that night I started thinking more and more about my dinner with my friend, our conversation about standards in dating, and then I sort of realized that it’s all sort of bullshit. I think with the right person anything is possible. You can have all sorts of ideas about how your ideal partner should be – the types of things they’re into, the job they’d have – but the truth is when you find your person, the person that compliments your life and fulfills you in ways no one else can, you ease up on those strict standards you thought you once had about love and dating
You realize it’s okay if they don’t have the exact same views on every topic or if they don’t have the same hobbies or interests. Having things in common with someone and knowing what you want out of a partner is important, for sure, but I don’t think it ever has to be this black and white area. When you fall in love with someone the two of you decide your destiny together. You dream and plan and see what works and what doesn’t and together you create your own world to seek comfort in.
Maybe someone admittedly still has issues from their past or they’re still working on this whole adult thing but if they make you laugh and leave you feeling fulfilled, does it really matter? People have flaws and those flaws can make life and relationships messy because we’re all human and that’s just how it goes. We can choose to find the beauty in the imperfections of the people we give ourselves to if we try. But that’s the thing – we have to try.
Something about an ordinary girl, me :">
i'm a girl who trying to find my true self
Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015
New year's eve 2015
Ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng của 2014 rồi. Công ty rất
vắng, mọi người đều xin nghỉ phép. 4pm là được nghỉ rồi.
(Lại) do cái tội chủ quan ko dặn DHL lên pick-up hàng sớm
nên mình phải ngồi lại chờ. Cty LA thì đc nghỉ từ sớm. tối qua có hẹn LA đi đón
giao thừa. Hic số phận FA thiệt là buồn,
chả có kèo nào rủ mình đi chơi ( cần phải xem xét lại coi mình ăn ở kiểu gì mà
chả có hội nhóm nào để tụ tập vào các dịp lễ tết :’( ). Đành phải tự tạo kèo
cho bản than thôi.
5pm. Xong việc. mọi người trong vp rủ nhau đi cafe, tiếc
là mình có hẹn với LA rồi nên ko đi được.
LA đến đón mình ở cty. Xong 2 đứa đi ăn mì Quảng ở trên
đường Mạc Đĩnh Chi, ngay góc Điện Biên Phủ quẹo vào, nghe LA kể thì đây là quán
của blogger nổi tiếng mở rất ngon. Nằm trong con hẻm bé xíu, quán tên là Quán
Gì Đó. Mì Quảng 50k/ tô bé bự.
Ăn xong 2 đứa tìm đường qua Apolypse Now Bar 2B- 2c Thi
Sách (hình như đổi tên rồi). gửi xe đã đời xong vào bar 8h mới mở cửa. thế là
mình xin vào đi wc ké =)). Giá vé là 150k nhưng do có countdown nên 250k. Đắt
quá nên lại thôi.
Xong 2 đứa đi dạo dạo xung quanh khu đó. Lúc này chưa
đông người. đi dọc con đường Nguyễn Huệ đang sửa. chụp hình. Đang đi thì bỗng
nhiên nhìn thấy một bảng hiệu bé bé ghi Partea English ở lầu 4. Thế là hỏi chú
giữ xe là trên đây có quán cafe hả chú.
Thế là 2 đứa quyết định đi lên đó xem sao. Đó là một khu
chung cư cũ, thang máy, thang bộ, gạch nền, tường sơn vôi vàng, mang đậm nét của
SG thập niên 90. Đi thang máy lên lầu 4 mà mình bấm lên lầu 9 lun haha, vì cái
tính tò mò muốn khám phá.
Lên tới lầu 9 thì thấy bảng hiệu của shop Nzim và Khâu,
ah thì ra là họ ở cái chung cư này. View cũng khá đẹp. Thấy 2 đứa nhóc chơi đùa
mình ra chụp hình với nó lun : )). Chung cư này thuê một phòng tầm 5tr trở lên
tùy theo diện tích.
Xuống lại tầng 4. Nhìn từ ngoài vào thì quán trà khá nhỏ
và ko có gì nổi bật. nhưng khi đến gần mà nhìn qua ô kính vào trong thì “Wow~~
“ quán thật rộng và lung linh. Lúc đó cứ như là khám phá ra một kho tang zị (vì
ánh đèn bên trong vàng lấp lánh hihi).
Vừa bước vào trong quán có một mùi hương rất dễ chịu, và
, Woah 1 tủ trà đủ các mùi vị. ah thì ra là ở đây bán trà và bánh ngọt theo
phong cách Anh Quốc.
Ngửi đủ thứ trà, loạn mùi hương lun. Cuối cùng mình chọn
Watermelon &Citrus, còn LA chọn Peach&Rose. Rồi mỗi đứa chọn 1 tách trà
để uống. Woa quá trời là tách đẹp hok biết chọn cái nào luôn. Hai chị nhân viên
phục vụ cũng rất dễ thương, hai đứa lăng xăng chụp hình khắp quán.
Bình trà cũng đẹp nữa, mỗi loại trà uống kèm với một thứ
khác nhau: sữa, đường, mật ong. Hai đứa ngồi vừa thưởng thức vừa nói chuyện. LA
nói cái cách mà mình chọn trà cũng như tách trà thể hiện tính cách mỗi người nữa:
-
La chọn trà hoa có mùi thơm nhưng hơi khó uống.
Tách trà LA thì màu hoa nhẹ nhàng nhã nhặn. -> LA trầm lắng nhưng sâu sắc,
quan trọng nội dung.
-
Mình thì trọn trà trái cây, tuy ko thơm nhưng
ngon, ngọt dễ uống. Tách trà mình thì chọn họa tiết sôi động, sặc sỡ -> mình thích những thứ thực dụng, ưa hình
thức bên ngoài, tính cách cũng vui vẻ và sôi nổi.
Ngồi tới 10:30 thì hai đứa quyết định đi dạo ra quảng trường
để đón giao thừa. tính tiền 70k/bình trà.
Khi vừa bước ra đường tưởng vắng lắm ai ngờ một cục người
đang chen lấn ở con hẻm nhỏ @.@
Và bước ra ngoài thì oh no, một dòng người đang đổ về các
hướng. Hai đứa chen lấn một hồi tìm cách ra bên đường Hàm Nghi. Omg! Người
everywhere.
Nhưng dù sao cuối cùng hai đứa cũng tìm được 1 chỗ ngồi để
ngắm pháo bông. Năm nay bắn trên tòa nhà Bitexco kết hợp trình diễn tia laze,
công nhận đẹp tuyệt, thật mãn nhãn.
Lúc về mới là cơn ác mộng. Chen lấn trong dòng người đông
đúc cả tiếng đồng hồ mới thoát ra đc.
Trên đường về bên Q2 thì ở đâu đâu cũng toàn là rác và
rác, chỉ tội nghiệp các cô chú lao công.
Về tới nhà khoảng 2h30. Vỡ kế hoạch ngắm bình minh đầu
năm. Nhưng dù sao đón giao thừa năm 2015 thế là được rồi hihi.
Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014
Truyện tranh và tuổi thơ tôi
Hôm nay lang thang lướt web thấy naruto ra chap cuối cùng 700
http://doctruyen.vechai.info/naruto-chap-700/
tèo ơi, có naruto chap cuối rồi nè.
Vậy là đã qua 15 năm đời người..
Vẫn còn nhớ như in cái lần đầu tiên cầm cuốn truyện Naruto tập 1 mỏng dính, năm 1999, có 3.500vnd. Xong hai đứa đọc ngấu nghiến, thấy truyện cũng vui vui, nội dung lạ.
Lúc đó mình mới có 8 tuổi, học lớp 3.
Hồi nhỏ 2 đứa cùng thích đọc truyện tranh. Có bao nhiêu tiền lẻ góp vào đi thuê truyện đọc, lén lút giấu sợ mẹ la, toàn dọa đốt truyện :v.. Đọc truyện ở mọi nơi và trong mọi tư thế, có đoạn nào vui vui lại chỉ cho nhau rồi cùng cười ầm lên :))
Biết bao bộ truyện kinh điển gắn liền với tuổi thơ hai chị em: Doremon, Đường đến khung thành, Dấu ấn rồng thiêng, 7 viên ngọc rồng, Conan, Naruto, Teppi, Tsubasa,Vua trò chơi, Vua pháp thuật, Pokemon, Kenshin, Hunter x hunter, Bleach....
đọc tá lả các thể loại, kể ko biết bao nhiêu truyện =))
http://doctruyen.vechai.info/naruto-chap-700/
tèo ơi, có naruto chap cuối rồi nè.
Vậy là đã qua 15 năm đời người..
Vẫn còn nhớ như in cái lần đầu tiên cầm cuốn truyện Naruto tập 1 mỏng dính, năm 1999, có 3.500vnd. Xong hai đứa đọc ngấu nghiến, thấy truyện cũng vui vui, nội dung lạ.
Lúc đó mình mới có 8 tuổi, học lớp 3.
Hồi nhỏ 2 đứa cùng thích đọc truyện tranh. Có bao nhiêu tiền lẻ góp vào đi thuê truyện đọc, lén lút giấu sợ mẹ la, toàn dọa đốt truyện :v.. Đọc truyện ở mọi nơi và trong mọi tư thế, có đoạn nào vui vui lại chỉ cho nhau rồi cùng cười ầm lên :))
Biết bao bộ truyện kinh điển gắn liền với tuổi thơ hai chị em: Doremon, Đường đến khung thành, Dấu ấn rồng thiêng, 7 viên ngọc rồng, Conan, Naruto, Teppi, Tsubasa,Vua trò chơi, Vua pháp thuật, Pokemon, Kenshin, Hunter x hunter, Bleach....
đọc tá lả các thể loại, kể ko biết bao nhiêu truyện =))
Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014
5 năm nữa, mình là ai?
coi Vlog về đề tài: Bạn muốn trở thành ai trong 5 năm tới?
Haiz giờ mình chưa định hình rõ ràng mình là ai trong 5 năm tới.
Lấy tờ giấy, chi làm 2 cột, 1 cột là những gì mình muốn đạt được trong 5 năm tới. cột 2 là những gì mình làm hằng ngày để đạt được những điều đó.
I wanna be...
- master English: fluently 4 skills. (Ielts 7.0)
- guitar: chơi đc tất cả các bài hát, các điệu nhạc. Solo thì quánh đc vài bài nhuần nhuyễn
- sewing: may thành thạo các kiểu áo, chemise, váy, quần tây
- chuyên ngành: cái này chưa xác định được đây hix
đi làm mấy anh chị hỏi "em có học thêm về chuyên ngành gì ko?" chả biết trả lời sao =.=
>>>mình phải có 1 chuyên ngành nào đó để theo đuổiiii
brainstorms nào!! xem coi mình có thể học những gì.
A. học chuyên ngành về may mặc - vừa học may, học thêm 1 bằng cấp liên quan(thiết kế, công nghệ may...) , tiếng anh chuyên ngành may mặc.
B. học lên thạc sĩ
C. ... chưa biết
mỗi ngày bước 1 bước, từ từ sẽ tiến dần tới mục tiêu!
We are what we think about, we are what we repeatedly do everyday, we become what we want to be by consistently doing what we want to become each day.
Haiz giờ mình chưa định hình rõ ràng mình là ai trong 5 năm tới.
Lấy tờ giấy, chi làm 2 cột, 1 cột là những gì mình muốn đạt được trong 5 năm tới. cột 2 là những gì mình làm hằng ngày để đạt được những điều đó.
I wanna be...
- master English: fluently 4 skills. (Ielts 7.0)
- guitar: chơi đc tất cả các bài hát, các điệu nhạc. Solo thì quánh đc vài bài nhuần nhuyễn
- sewing: may thành thạo các kiểu áo, chemise, váy, quần tây
- chuyên ngành: cái này chưa xác định được đây hix
đi làm mấy anh chị hỏi "em có học thêm về chuyên ngành gì ko?" chả biết trả lời sao =.=
>>>mình phải có 1 chuyên ngành nào đó để theo đuổiiii
brainstorms nào!! xem coi mình có thể học những gì.
A. học chuyên ngành về may mặc - vừa học may, học thêm 1 bằng cấp liên quan(thiết kế, công nghệ may...) , tiếng anh chuyên ngành may mặc.
B. học lên thạc sĩ
C. ... chưa biết
mỗi ngày bước 1 bước, từ từ sẽ tiến dần tới mục tiêu!
We are what we think about, we are what we repeatedly do everyday, we become what we want to be by consistently doing what we want to become each day.
Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014
1 month working at HM
Vậy là mình đã đi làm được 1 tháng rồi.
Nhận được tin nhắn ngân hàng thông báo có chuyển khoản
thì oi6ii vui lắm, cứ đọc đi đọc lại.
1 tháng qua ko đụng vào blog, bụi một lớp dày rồi. hôm
nay, đang ở công ty, rảnh , nên vào mạng lén lút hehe
Báo cáo với em blog:
-
Hơn một tháng đi làm đã học được nhiều điều mới,
cũng như cách làm việc. ( còn make nhìu mistakes lắm hichic)
Mà toàn là mistakes về cái tính
không cẩn thận của mình ko ah:
+quên kiểm tra các thiết bị trong vp : 2lan/ tháng
+gửi mail: quên subject, sai subject, attached, tên
+travel order: gửi
mail ko thấy trả lời hoặc trong trường hợp gấp phải gọi điện thoại.
+DHL: phải nhắc combine bills, chịu trách nhiệm về việc
hàng gửi đi, có đến tay ng nhận chưa
+receive parcel: khi kí tên là phải kiểm tra gửi cho ai,
cái gì, giao cho đúng người.
+ thẻ taxi : cho mượn mà quên lấy lại, ko đc để nv cầm
qua tuần
+ dọn VS: ko ktra nv, chỉ làm sau 3h30, ktra xem họ có dọn
kĩ chưa. Bị chị H quở hichic
-
Đi học may: tối từ 7-9pm hàng tuần.
-
Học lái xe: lười chưa học xong 450 câu lí thuyết.
-
Guitar: đã tập được Carulli 18. Chuẩn bị tập Fur
Elise.
-
English: đang lên cơn lười. Lên kế hoạch họp
nhóm cho cố vào xong ko thực hiện hừ =.=
That’s it ^^
Cố gắng làm tốt hơn mỗi ngày nào kt!!!!!
Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014
em thương ông ngoại
Haha hôm nay ông ngoại lại hát bài này ở đám cưới.
Đây là bài hát mà hôi xưa đi học mẫu giáo nhà sơ mình được học để sinh hoạt. Mỗi lần về nhà mình lại ê a làm cho cả nhà bật cười thích thú. Ông ngoại thấy thế liền nói mình chép ra để cho ông hát với. Và tới giờ mỗi lần đi đâu hay có dịp vui gì là ông lại ca ^^
Bài hát có những nét rất giống với đương sự kute nhà mình :)))
I love you <3
Em thương ông ngoại
Em thương ông ngoại
Trời cho mái tóc để đi đâu?
Mà ông nhất quyết cạo trọc cái đầu
Gặp lúc mưa rào ông tính sao?
Em thương ông ngoại
Tóc trắng da mồi
Bảy mươi chín cái tuổi xuân xanh
Rượu ông vẫn uống răng rụng hết rồi
Thịt chó hai nồi ông vẫn xơi
Em thương ông ngoại
Nắng mới xế chiều
Mà ông nhắm mắt ngáy o o …
Miệng ông ngáp ngáp nuốt phải con ruồi
Phải mất ba ngày ăn lá mơ
Trông ông hơi buồn
Tay ông ôm quần
Mặt nhăn nhó chắc có chi đây
Bụng ông sóng gió sấm nổ liên hồi
Tào tháo cho mời ông tới chơi
Ông tôi nuôi bò
Ông tôi nuôi bò
Bò Trung Quốc lấy giống Cuba
Gặp khi khát nước ông vào bú bò
Bò đá hai lần làm ông gãy răng
Ông tôi nuôi gà
Ông tôi nuôi gà
Gà cục tác gáy te té te
Gà ông ấp trứng chưa đủ hai tuần
Gặp lúc khan tiền ông bán luôn
Ông tôi săn mồi
Vác súng lên đồi
Nhằm chim én bắn mãi không thôi
Đàn chim én tíu tít bắn trả ông nội
Thả xuống trên đầu một đống vôi
Ông tôi đi làm
Ông tôi đi làm
Bằng xe máy chế ở Liên Xô
Vành xe lúc lắc khói mù khắp trời
Rụng ống pô rồi ông cố ơi!
Ông tôi đi chợ
Ông mua đôi giày
Về đá bóng rất đỗi say mê
Đường banh lắc léo đá vào gôn nhà
Đội khách cho mời ông tới chơi
Em thương ông ngoại
Ông ho đêm ngày
Làm nước mắt nước mũi vãi cả ra
Nhờ bác sĩ khám bác sĩ bảo rằng
Nhờ có ho mà ông sống lâu
sưu tầm 1 bài nữa rất dễ thương hihi:
Ông em đi bộ đội
Mười hai năm mới về
Chẳng có lương chi hết
Mở quán và ghi đề
Ông em tóc đã bạc
Có bộ râu rậm rì
Ông em cười nham nhở
Hút thuốc lào rất kỳ
Ông em ngồi bán nước
Có bàn cờ để bên
Nếu ai mà thua cuộc
Là có bia uống liền
Ông em đi xe đạp
Xe máy? Có tiền đâu?
Thỉnh thoảng nghe ông hát
Nơi tình yêu bắt đầu...
May mà ông còn khỏe
Ít ốm đau vật vờ
Em rất yêu ông nội
Rượu vào là đọc thơ
Ông vẫn mặc áo lính
Sờn vai và bạc mầu
Bà trêu ông chập nặng
Ông cười chìa răng vâu
Có lần thấy ông khóc
Em hỏi ông lặng im
Bà bảo bạn ông chết
Cái thời đầy đạn bom
Ông kể chôn nắm đất
Mang về từ rừng sâu
Bạn ông còn rất trẻ
Ngẫm sự đời mà đau
Em rất thương ông nội
Tuổi già chưa nghỉ ngơi
Ông mong cháu học giỏi
Điểm mười là ông vui
Ông vẫn ngồi bán nước
Thêm đồng ra đồng vào
Thi thoảng nghe ông hát:
Cuộc đời vẫn đẹp sao!
Quốc Toản
Đây là bài hát mà hôi xưa đi học mẫu giáo nhà sơ mình được học để sinh hoạt. Mỗi lần về nhà mình lại ê a làm cho cả nhà bật cười thích thú. Ông ngoại thấy thế liền nói mình chép ra để cho ông hát với. Và tới giờ mỗi lần đi đâu hay có dịp vui gì là ông lại ca ^^
Bài hát có những nét rất giống với đương sự kute nhà mình :)))
I love you <3
Em thương ông ngoại
Em thương ông ngoại
Trời cho mái tóc để đi đâu?
Mà ông nhất quyết cạo trọc cái đầu
Gặp lúc mưa rào ông tính sao?
Em thương ông ngoại
Tóc trắng da mồi
Bảy mươi chín cái tuổi xuân xanh
Rượu ông vẫn uống răng rụng hết rồi
Thịt chó hai nồi ông vẫn xơi
Em thương ông ngoại
Nắng mới xế chiều
Mà ông nhắm mắt ngáy o o …
Miệng ông ngáp ngáp nuốt phải con ruồi
Phải mất ba ngày ăn lá mơ
Trông ông hơi buồn
Tay ông ôm quần
Mặt nhăn nhó chắc có chi đây
Bụng ông sóng gió sấm nổ liên hồi
Tào tháo cho mời ông tới chơi
Ông tôi nuôi bò
Ông tôi nuôi bò
Bò Trung Quốc lấy giống Cuba
Gặp khi khát nước ông vào bú bò
Bò đá hai lần làm ông gãy răng
Ông tôi nuôi gà
Ông tôi nuôi gà
Gà cục tác gáy te té te
Gà ông ấp trứng chưa đủ hai tuần
Gặp lúc khan tiền ông bán luôn
Ông tôi săn mồi
Vác súng lên đồi
Nhằm chim én bắn mãi không thôi
Đàn chim én tíu tít bắn trả ông nội
Thả xuống trên đầu một đống vôi
Ông tôi đi làm
Ông tôi đi làm
Bằng xe máy chế ở Liên Xô
Vành xe lúc lắc khói mù khắp trời
Rụng ống pô rồi ông cố ơi!
Ông tôi đi chợ
Ông mua đôi giày
Về đá bóng rất đỗi say mê
Đường banh lắc léo đá vào gôn nhà
Đội khách cho mời ông tới chơi
Em thương ông ngoại
Ông ho đêm ngày
Làm nước mắt nước mũi vãi cả ra
Nhờ bác sĩ khám bác sĩ bảo rằng
Nhờ có ho mà ông sống lâu
sưu tầm 1 bài nữa rất dễ thương hihi:
Ông em đi bộ đội
Mười hai năm mới về
Chẳng có lương chi hết
Mở quán và ghi đề
Ông em tóc đã bạc
Có bộ râu rậm rì
Ông em cười nham nhở
Hút thuốc lào rất kỳ
Ông em ngồi bán nước
Có bàn cờ để bên
Nếu ai mà thua cuộc
Là có bia uống liền
Ông em đi xe đạp
Xe máy? Có tiền đâu?
Thỉnh thoảng nghe ông hát
Nơi tình yêu bắt đầu...
May mà ông còn khỏe
Ít ốm đau vật vờ
Em rất yêu ông nội
Rượu vào là đọc thơ
Ông vẫn mặc áo lính
Sờn vai và bạc mầu
Bà trêu ông chập nặng
Ông cười chìa răng vâu
Có lần thấy ông khóc
Em hỏi ông lặng im
Bà bảo bạn ông chết
Cái thời đầy đạn bom
Ông kể chôn nắm đất
Mang về từ rừng sâu
Bạn ông còn rất trẻ
Ngẫm sự đời mà đau
Em rất thương ông nội
Tuổi già chưa nghỉ ngơi
Ông mong cháu học giỏi
Điểm mười là ông vui
Ông vẫn ngồi bán nước
Thêm đồng ra đồng vào
Thi thoảng nghe ông hát:
Cuộc đời vẫn đẹp sao!
Quốc Toản
Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014
Chủ nhật chiều mưa - Pink vague things
Đi xe bus
Những chuyến xe trưa vắng người thì thật là thích. Mát rượi và rộng rãi.
Một mình ngồi nhìn qua cửa sổ ngắm những cuộc sống lướt lướt qua mắt, mỗi cảnh lại đem đến những dòng suy nghĩ..
rồi cơn mưa rào chợt kéo đến. Rầm rập và xối xả vào cửa kính. Tự dưng có ước muốn chiếc xe bus cứ chạy mãi chạy mãi mãi trong màu trắng xóa, không dừng lại cũng được. Cứ thế này thì thích thật hi. Đang buồn ngủ nên đầu óc lâng lâng mơ màng giữa màn mưa và đường xá thì đang ngập.
Tới nơi rồi. Quay trở lại hiện thực. Nhảy xuống xe. Mưa vẫn to quá. Chạy vội vào nhà có mái hiên để trú. Gặp một đám trẻ đi tắm mưa, đứa nào đứa nấy người ướt sũng đang run lập cập cũng trú mưa.
Thật giống mình hồi nhỏ hihi.
- Eh chúng mình gấp thuyền giấy thả trên sông đi. ngoài kia kìa, đường biến thành sông rồi đó.
nói xong tụi trẻ ngơ ngác nhìn mình để định hình coi là đứa khìn nào đây, nhưng rồi chúng nó cũng nhanh chóng chấp nhận mình là đồng bọn của chúng haha
- uh chị có giấy ko? chúng mày đi kiếm giấy đi mình gấp thuyền - tụi nhỏ kháo nhau
Mình định xưng "cô" nhưng rồi có lẽ chúng nó thấy mình thế nào ấy nên gọi mình là "chị".
Nhân tiện nói luôn vụ xưng hô. Bức xúc lắm.
Hậu quả của việc tuổi tác đến nhanh quá trong khi mình chưa kịp nhận thức là mình đã già. Đi đâu thấy ai đứng tuổi cái là gọi "chú" "cô" "ông" khí thế. Bị chỉnh và nhắc nhở bao lần rồi mà vẫn chưa chừa. Miệng cứ gọi "cô" xưng cháu trong khi người ta thì cứ "chị" "em". Có lần còn bị ông kia bộp cho một cái vào vai : "gọi bằng anh được rồi chứ người ta thế này mà kêu chú à". trời ơi cái mặt như ông nội tui gọi bằng chú là giảm rồi đó còn đánh tui, ức lắm. Rồi còn nhiều.
Giờ gặp ai cũng phải tự nhủ bản thân đã già rồi phải đổi cách xưng hô dần đi thôi :'(.
Vậy nên khi được mấy đứa nhỏ gọi là chị thì khoái lắm, thấy trẻ ra thêm mấy tuổi. Mưa nhỏ lại dần, thế là chị em kéo nhau ra lội nước tắm sông nghịch nước giữa đường giữa phố :)). Vui quá! Thích quá! Nước bắn tung tóe và mình thấy thời gian như chậm lại. Mình thích những phút giây khi mình được là chính mình, được tung tăng và hồn nhiên, được vô tư thoải mái như thế. Chẳng có ai đánh giá mình cả. Chẳng có ai nói già rồi bày đặt cưa sừng làm nghé. Chẳng có ai bảo 23 tuổi thì không được như thế. Chỉ có lũ trẻ này đang cùng chia sẻ những niềm vui nhỏ bé với mình. Và mọi người xung quanh thì cứ tất tả chạy xe, có chăng cũng chỉ nghĩ rằng mình là đứa 13 tuổi haha (mặc dù thời đại này 13t thì cũng dậy thì và biết yêu đương như người lớn rồi).
Okay ngày mai mình sẽ khoác lên bộ mặt đúng tuổi, cách hành xử được-gọi-là đúng tuổi. Nhưng chỉ những khoảnh khắc này thôi, hãy cho tôi được là chính mình: cười thả phanh, nhí nhảnh như cá cảnh, hồn nhiên như điên. Vâng, tôi thèm làm một người điên hahaha.
- Chị học lớp mấy rồi? - một bé gái hỏi mình
- Chị học lớp 17 rồi =))
- Ủa có lớp 17 nữa hả?
- Uh khi nào em lớn lên thì sẽ học lớp 17 đó.
Tới giờ rồi chị phải về trước đây
Tụi nhỏ nhìn mình tiếc nuối như một đứa bạn đang chơi cùng bị mẹ bắt về nhà.
Tối lễ về, đi ăn hàng. Chị bán bánh xèo (hồi trước hay gọi là cô) nói chuyện rằng bán bánh xèo được 6 năm rồi. Ngớ ra. Uh chị này bán từ hồi mình mới xuống sg đi học. Lúc ấy chị còn mang bầu, giờ con chị chuẩn bị vào lớp 1 rồi.
Không liên quan nhưng tự dưng trong đầu lại nhớ đến cái ý nghĩ lúc đi xe bus là ước gì nó cứ chạy mãi. Nhưng. không có gì là Mãi, mình phải dừng. có thể sẽ lên một chuyến khác. rồi lại dừng. chuyển xe khác.
Cứ thế. những chuyến xe. những bến đỗ... Cho đến nơi nào?
Những chuyến xe trưa vắng người thì thật là thích. Mát rượi và rộng rãi.
Một mình ngồi nhìn qua cửa sổ ngắm những cuộc sống lướt lướt qua mắt, mỗi cảnh lại đem đến những dòng suy nghĩ..
rồi cơn mưa rào chợt kéo đến. Rầm rập và xối xả vào cửa kính. Tự dưng có ước muốn chiếc xe bus cứ chạy mãi chạy mãi mãi trong màu trắng xóa, không dừng lại cũng được. Cứ thế này thì thích thật hi. Đang buồn ngủ nên đầu óc lâng lâng mơ màng giữa màn mưa và đường xá thì đang ngập.
Tới nơi rồi. Quay trở lại hiện thực. Nhảy xuống xe. Mưa vẫn to quá. Chạy vội vào nhà có mái hiên để trú. Gặp một đám trẻ đi tắm mưa, đứa nào đứa nấy người ướt sũng đang run lập cập cũng trú mưa.
Thật giống mình hồi nhỏ hihi.
- Eh chúng mình gấp thuyền giấy thả trên sông đi. ngoài kia kìa, đường biến thành sông rồi đó.
nói xong tụi trẻ ngơ ngác nhìn mình để định hình coi là đứa khìn nào đây, nhưng rồi chúng nó cũng nhanh chóng chấp nhận mình là đồng bọn của chúng haha
- uh chị có giấy ko? chúng mày đi kiếm giấy đi mình gấp thuyền - tụi nhỏ kháo nhau
Mình định xưng "cô" nhưng rồi có lẽ chúng nó thấy mình thế nào ấy nên gọi mình là "chị".
Nhân tiện nói luôn vụ xưng hô. Bức xúc lắm.
Hậu quả của việc tuổi tác đến nhanh quá trong khi mình chưa kịp nhận thức là mình đã già. Đi đâu thấy ai đứng tuổi cái là gọi "chú" "cô" "ông" khí thế. Bị chỉnh và nhắc nhở bao lần rồi mà vẫn chưa chừa. Miệng cứ gọi "cô" xưng cháu trong khi người ta thì cứ "chị" "em". Có lần còn bị ông kia bộp cho một cái vào vai : "gọi bằng anh được rồi chứ người ta thế này mà kêu chú à". trời ơi cái mặt như ông nội tui gọi bằng chú là giảm rồi đó còn đánh tui, ức lắm. Rồi còn nhiều.
Giờ gặp ai cũng phải tự nhủ bản thân đã già rồi phải đổi cách xưng hô dần đi thôi :'(.
Vậy nên khi được mấy đứa nhỏ gọi là chị thì khoái lắm, thấy trẻ ra thêm mấy tuổi. Mưa nhỏ lại dần, thế là chị em kéo nhau ra lội nước tắm sông nghịch nước giữa đường giữa phố :)). Vui quá! Thích quá! Nước bắn tung tóe và mình thấy thời gian như chậm lại. Mình thích những phút giây khi mình được là chính mình, được tung tăng và hồn nhiên, được vô tư thoải mái như thế. Chẳng có ai đánh giá mình cả. Chẳng có ai nói già rồi bày đặt cưa sừng làm nghé. Chẳng có ai bảo 23 tuổi thì không được như thế. Chỉ có lũ trẻ này đang cùng chia sẻ những niềm vui nhỏ bé với mình. Và mọi người xung quanh thì cứ tất tả chạy xe, có chăng cũng chỉ nghĩ rằng mình là đứa 13 tuổi haha (mặc dù thời đại này 13t thì cũng dậy thì và biết yêu đương như người lớn rồi).
Okay ngày mai mình sẽ khoác lên bộ mặt đúng tuổi, cách hành xử được-gọi-là đúng tuổi. Nhưng chỉ những khoảnh khắc này thôi, hãy cho tôi được là chính mình: cười thả phanh, nhí nhảnh như cá cảnh, hồn nhiên như điên. Vâng, tôi thèm làm một người điên hahaha.
- Chị học lớp mấy rồi? - một bé gái hỏi mình
- Chị học lớp 17 rồi =))
- Ủa có lớp 17 nữa hả?
- Uh khi nào em lớn lên thì sẽ học lớp 17 đó.
Tới giờ rồi chị phải về trước đây
Tụi nhỏ nhìn mình tiếc nuối như một đứa bạn đang chơi cùng bị mẹ bắt về nhà.
Tối lễ về, đi ăn hàng. Chị bán bánh xèo (hồi trước hay gọi là cô) nói chuyện rằng bán bánh xèo được 6 năm rồi. Ngớ ra. Uh chị này bán từ hồi mình mới xuống sg đi học. Lúc ấy chị còn mang bầu, giờ con chị chuẩn bị vào lớp 1 rồi.
Không liên quan nhưng tự dưng trong đầu lại nhớ đến cái ý nghĩ lúc đi xe bus là ước gì nó cứ chạy mãi. Nhưng. không có gì là Mãi, mình phải dừng. có thể sẽ lên một chuyến khác. rồi lại dừng. chuyển xe khác.
Cứ thế. những chuyến xe. những bến đỗ... Cho đến nơi nào?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)