Trời ạ, bài này nói quá đúng với mình luôn ấy, cùng lúc đang nghe Đôi cánh tình yêu nữa chứ >"<
What a coincidence!!!
lưu lại làm kỉ niệm ^^
6 năm trước, mình đã ngẩn người ra khi lần đầu tiên xem quảng cáo dòng xe gia đình Jolie của Mitsubishi. Ngẩn người ra khi nghe giọng hát của Mỹ Tâm đầy hạnh phúc trong Đôi cánh tình yêu, nhạc nền cho đoạn clip dễ thương ấy. Chiếc xe gia đình, rong ruổi trên cung đường dài, lướt bay bay qua những đồng hoa cỏ. Gia đình 2 bố mẹ trẻ và 2 đứa bé, một buổi chiều tối đậu lại bên một hồ nước, và người bố bế đứa con chỉ cho nó xem những đốm đom đóm lấp lánh chấp chới trên mặt hồ lung linh.
Đó không phải là một đoạn quảng cáo xe bình thường nữa. Nó như chiếc đũa thần vẽ nên những quầng sáng ước mơ, thổi vào hồn những đứa con gái chập chững lớn những hình dung rõ ràng về một cuộc sống ấm cúng hoàn hảo – nơi người vợ không chỉ phải vùi đầu trong bếp núc, người chồng không chỉ vò trán trước máy tính, mà còn là những khi họ vác trên vai những đứa trẻ, mặc T-shirt và jean, leo lên xe và thênh thang du lịch cùng nhau.
Mãi mãi bên nhau.
6 năm trước, khi chiếc đũa thần ấy gõ nhẹ vào hồn mình, mình đã tự nhủ, năm mình 26 tuổi, mình sẽ như thế. Hạnh phúc đủ đầy và bình yên.
6 năm sau, mình 25, xem quá nhiều những phim quảng cáo đủ thể loại, nhưng nghe lại bài hát ấy vẫn xúc động, nhớ lại những hình ảnh trong đoạn clip 6 năm trước ấy, giấc mơ thời thiếu nữ lại chập chờn về. Vẫn đầy lung linh, vẫn thần tiên.
nhưng giấc mơ năm nào vẫn chỉ là giấc mơ.
Và giọng Mỹ Tâm giờ đây có lẽ đã không còn trong trẻo như xưa.
Mình cũng thế…
Tối nay ghé qua chỗ cũ, vô tình nhìn qua khung cửa sổ nơi hai đứa ngày xưa hay kéo ghế lại gần chơi caro và tán gẫu, bây giờ là bàn làm việc của một chị kia. Mình lại gần mượn chị laptop, bật Đôi cánh tình yêu, và ngồi viết…..
Để nhớ rằng ngày xưa, đã có 2 đứa con gái rất vui vẻ từng ngồi ở đây, nghe Đôi cánh tình yêu, nói về quảng cáo Jolie, say sưa về giấc mơ gia đình, tưởng tượng về những người chồng tương lai, nói về những cái tên sẽ đặt cho con gái, con trai.
Chúng ta đã từng là những đứa con gái rất vui vẻ. Rất vui vẻ và không biết sợ hãi.
Để bây giờ, tất cả chỉ còn là những mất mát lớn.
Những mất mát không bao giờ có thể bù đắp.
Như trong cơn ác mộng gần sáng, những nụ cười chỉ là những nụ cười bị sứt mẻ, nham nhở và những giọt nước mắt to lạnh như những hạt mưa đá, rơi xuống tạo thành lũ cuốn trôi tất cả.
Sống vui vẻ và sớm happy ending uh? It’s now out of my reach, mày ơi!….
2010 – năm của mất mát. Năm của thương đau. Năm của nước mắt. Năm của những nụ cười yếu ớt.
Ngày xưa anh bé, đã ước mơ gì?
Còn em mơ ước sẽ được bay xa
Đến những cánh đồng, đến những mặt hồ, tận nơi cuối trời,
Hát với gió ngàn, hát với người mình…yêu dấu
Và giờ đây lời hát hạnh phúc đẹp nhất đời
Bởi em được yêu anh và chúng mình sống cùng
Có anh đời em, từng ngày rộn rã, chắp cánh bay khắp nơi
Mãi êm đềm tha thiết.
Đẹp như đôi cánh vút bay khắp trời
Tự do thoải mái , suốt đời anh ơi…
Ước muốn suốt đời tháng tháng, ngày ngày, tình yêu chúng mình
Hát với cánh đồng, hát với mặt hồ lung linh.
fr: wednesdayinmay.wordpress.com/2010/12/09/b%E1%BB%9Fi-em-d%C6%B0%E1%BB%A3c-yeu-anh-va-chung-minh-s%E1%BB%91ng-cung/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét