i'm a girl who trying to find my true self

i'm a girl who trying to find my true self

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Time flies!


Trời ơi, tôi muốn níu kéo tuổi trẻ của mình. Tôi.. tôi.. còn nhiều cái muốn học, muốn trải nghiệm, tôi còn chưa kịp khám phá bản thân mình mà. Không..tôi không muốn lớn, tôi không muốn mình phải cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống với đủ mọi thứ phải lo toan tính toán, phải ràng buộc, phải gồng mình. Tôi muốn vô tư, muốn tâm hồn mình luôn tự do và yên bình thế này. Tôi sợ lắm một ngày mình sẽ không còn là chính mình.
Còn 69 ngày nữa thôi sao, là tôi 22 tuổi sao? Ôi tôi già rồi thật sao?
Tôi còn chưa kịp lớn mà, làm sao tôi có thể kịp điều chỉnh hành vi và suy nghĩ của mình cho hợp với cái tuổi 22 hả Thời Gian. Hãy cho tôi một chút bạn đi, chờ tôi với, sao bạn cứ chạy qua từng ngày như vậy?
Tại sao đến giờ tôi- sv năm cuối- mới nhận ra giá trị của bạn, khi mà giấc mơ của tôi đang lờ mờ hiện dần ra. Tôi không biết có phải không nữa, nhưng tôi muốn thử, nếu không phải tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm nó. Vậy mà bạn - Thời Gian- bạn còn quá ít để tôi thực hiện những gì mình muốn.
À có lẽ tôi nên tự trách tôi chứ nhỉ, sao lại trách bạn. Tôi không hối hận về những gì đã làm, tôi chỉ tiếc là mình đã không tận dụng được hết giá trị của bạn.
Vậy giờ có quá muộn không? Hi vọng là không nhỉ, tôi muốn tin vào câu "Nothing is too late". Bạn đừng qua nhanh quá, tuổi thì cứ tăng thêm đơn vị mà tôi thì phải lớn từ từ chứ.
Thôi, shut up!
Just do it!
Actions speak louder than words.

Hãy cứ vô tư đi...


Đôi khi người ta bị cuốn vào một guồng xoáy nào đó do cuộc đời nhưng cũng có thể là do chính mình tạo ra, những nỗi buồn và khổ đau đan xen nhau trong một mớ hỗn độn. Đã bao giờ em hỏi mình đã sống tốt chưa? Đã bao giờ em nhìn lại những tháng ngày đi qua và em thấy hối tiếc vì một điều gì đó?
Có lẽ! Cũng giống như tôi vậy. Những hối tiếc ấy nhiều khi chỉ nhỏ bé như một hạt mầm vừa mới bung mình sau lớp cát mà con dã tràng nào đó đã se trong nhiều năm dài trên bãi biển hoang vu. Nhưng rồi theo thời gian những luyến tiếc lại lớn dần. Cuộc đời càng dài thì sự luyến tiếc cho điều gì đó càng có nguy cơ trở thành cổ thụ. Rồi có những căn bệnh còn trầm kha hơn cả ung thư, có những căn bệnh khiến lòng người trở nên mục rỗng, tự kỷ và hồ nghi. Càng bị va vấp người ta càng chai sạn, càng chai sạn người ta càng đánh mất những cảm xúc tinh khiết thuở nào.

Hãy cứ vô tư đi! Vô tư để có thể cười một nụ cười rạng rỡ nhất trong một ngày. Vô tư để không phải lăn tăn suy nghĩ khi mình đã yêu thương ai đó bằng con tim chân thật mà không được nhận lại sự chân thật vốn dĩ. Vô tư để không cảm thấy đau nhức khi ai đó quay lưng lại với mình mà quên mất một thuở nào đó họ đã khẳng định sẽ bên ta trong mọi phong ba.
Đừng quên những nỗi đau đã qua vì những nỗi đau ấy giúp ta bớt đi vụng dại, giúp ta mở lòng mình ra hơn với những thân phận thiếu may mắn. Đừng quên những bài học mà ta lượm được khi lòng tin bị phản bội một cách chua chát nhất. Bởi vì nó giúp ta bớt ngô nghê với đời.
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư mỗi ngày trên phố, trên rừng, trên bãi cát vàng rực rỡ? Cứ vô tư yêu thương, vô tư trao đi, vô tư mở cửa tâm hồn. Mỗi ngày cứ vô tư cười nói, cứ vô tư đặt niềm hi vọng vào nơi nào ta cảm thấy sẽ an nhiên. Cứ vô tư yêu người, yêu đời như thế đi em!

Nguồn: